Cám dỗ lý trí – Chương 4

Chương bốn

 

Chín giờ sáng ngày mùng 1 tháng 8, Vernon Dursley đưa Harry tới nhà ga, không khỏi cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của cậu bé, sau đó nhìn cậu đưa mắt tìm kiếm sân ga không tồn tại kia. Mặc kệ những lời cười cợt của dượng Vernon, Harry nói lời tạm biệt, sau đó đi tới khoảng giữa sân ga số 9 và số 10, tự hỏi làm sao để tới sân ga 9¾. Để ý một lúc, cậu bé thấy một cậu bạn đẩy hành lý vào một bức tường rồi biến mất, liền hiểu đó chính là cửa vào. Harry học theo, đẩy hành lý của mình về phía bức tường, sau đó tới được nơi cần tới. Bởi vì vẫn còn sớm, cậu không vội vã lên tàu ngay, mà đứng một chỗ nhìn những bậc cha mẹ phù thủy dỗ dành con em mình. Trong số đó có một cặp cha mẹ vô cùng nổi bật, bởi lẽ họ ăn mặc vô cùng sang trọng, đứng bên một cậu bé trò chuyện, mà cậu bé đó chính là cậu bé Harry đã gặp ở tiệm Malkin, là cậu bé con nhà quý tộc Draco Malfoy.

Đôi vợ chồng kia trông vô cùng phù hợp với hình tượng phù thủy thời đại mới, giản đơn mà sang trọng. Người đàn ông có mái tóc bạch kim dài, nét mặt đẹp đẽ không hề in dấu thời gian. Ông mặc một áo khoác dài màu đen, ở cổ tay có thêu những hoa văn bạc, tinh xảo nhưng không hề rối rắm. Trên tay ông cầm một cây gậy đầu rắn, thân gậy làm bằng ngọc xanh, đối lập với làn da trắng trông lại càng trắng, những khớp xương mạnh mẽ cầm chặt cây gậy. Người đàn ông lộ ra sự quan tâm trong đôi mắt, nhưng gương mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc, làm cho cậu bé Draco hơi lo lắng, nhưng rõ ràng đó vẫn là một cậu bé quấn quít cha mẹ. Người phụ nữ đứng cạnh có mái tóc dài màu vàng, mặc một bộ váy dài được thiết kế trang nhã, trên đầu đội một chiếc mũ đơn giản mà thanh tao, gương mặt tràn đầy sự lưu luyến không nỡ. Người phụ nữ ôm chặt lấy con mình, sau đó hôn tạm biệt. Cậu bé dù không giãy lên nhưng nhìn mặt thì rõ là ngại ngùng, muốn mẹ mình mau mau chóng chóng buông mình ra, ngoài ra còn thấy cả sự háo hức chờ đợi cuộc sống mới.

Cuối cùng, người mẹ ấy cũng buông con mình ra, dặn dò một hồi rồi tiễn cậu bé lên xe lửa. Nhìn vợ mình lưu luyến mãi không buông, người đàn ông liền nói lời an ủi, người vợ cũng nhanh chóng nở nụ cười.

Harry xem xong vở kịch gia đình thân ái, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cậu cũng hiểu cha mẹ mình không thể nào sống lại được. Lắc lắc đầu, Harry nhấc hành lý lên đi lên tàu. Lúc cậu vừa bước lên xe, đột nhiên có mấy cậu nhóc tóc đỏ đùa giỡn chạy qua, đẩy ngã Harry về phía đôi vợ chồng quý tộc vẫn còn chưa đi khỏi.

Harry cẩn thận nói lời xin lỗi. Cậu biết giới quý tộc vô cùng cao ngạo, bọn họ không bao giờ tỏ ra dễ chịu với những người thiếu lịch sự với mình, “Thành thật xin lỗi.” Harry vội vàng đứng khỏi lòng người đàn ông, đột nhiên nhận ra tóc mình đã mắc vào cây trượng đầu rắn. Cậu cẩn thận gỡ tóc mình ra, lúc ngẩng đầu thì thấy đôi mắt màu xanh xám bụi đang nhìn thẳng vào mình, Harry bị gương mặt đẹp đẽ ấy làm cho giật mình bối rối đứng dậy. Cậu luống cuống giật mấy sợi tóc còn vướng trên đầu gậy, giống như thể phải bỏng, khẩn trương xin lỗi, “Thật sự thật sự rất xin lỗi ngài và phu nhân. Cháu không cố ý va phải hai người đâu ạ.” Rồi không đợi họ đáp lại, Harry vội vã đi lên tàu.

==============================

Hôm nay là ngày khai giảng của người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy, bởi thế hai vị chủ nhân nhà Malfoy đều tới sân ga London để đưa con họ – Draco Malfoy tới trường. Phu nhân nhà Malfoy – Narcissa Malfoy tỏ ra lưu luyến con trai mãi không rời, còn chủ nhân Lucius Malfoy ngược lại dặn dò kỹ càng con mình phải nhớ tới truyền thống vinh quang của gia tộc, đừng làm những chuyện khiến nhà Malfoy phải xấu hổ. Sau khi Draco lên xe lửa, vợ chồng Malfoy đứng ở sân ga thêm một chốc. Đột nhiên, có mấy đứa bé tóc đỏ đùa giỡn gây náo loạn, đẩy một đứa bé khác va phải người Lucius Malfoy. Mái tóc quăn đen của đứa bé vướng vào gậy của Lucius, đứa bé lo lắng vội gỡ ra, nhưng càng cố lại gàng không gỡ được. Lucius nhìn cậu bé, thật giống một con mèo con nháo nhào lên khi làm gì đó sai.

Lucius không nói gì, nhưng có phần buồn cười nhìn động tác bối rối của cậu bé. Nếu là bình thường Lucius đã thấy giận, nhưng nhìn cậu bé này ông lại chỉ thấy buồn cười. Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt xanh biếc nhìn thẳng vào mắt Lucius, lại càng trở nên bối rối hơn, cuối cùng kiên quyết giật tóc mình ra, có mấy sợi vẫn còn quấn chặt vào đầu cây trượng. Sau đó, cậu bé khẩn trương nói lời xin lỗi rồi lảo đảo trèo lên tàu. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc đó, cảm giác buồn cười trong lòng ông chuyển thành sự kinh ngạc, Lucius chưa từng nhìn thấy một đôi mắt nào, dù bị che khuất sau lớp kính, mà vẫn có thể trong suốt lấp lánh tới như vậy. Thế nhưng lúc Lucius nhìn thấy vết sẹo tia chớp trên trán cậu bé, lòng ông nổi sóng dữ dội, hóa ra chú mèo đen mắt xanh này lại chính là Đứa-bé-sống-sót lẫy lừng. Tâm trạng Lucius còn đang băn khoăn rất nhanh chóng bị ngưng lại, ông cảm thấy máu trong cơ thể dần nóng lên, giống như thể sắp sôi ùng ục.

“Cissy, Cissy, mau đỡ ta.” Lucius nắm lấy cánh tay Narcissa, “Đưa ta về nhà, mau!”

Narcissa bị giọng nói của Lucius dọa cho sợ, vội vàng lấy khóa cảng quay trở về lâu đài Malfoy. Về tới nhà, Narcissa vội vã đỡ Lucius nằm lên sopha, dịu dàng hỏi, “Lucius, anh làm sao vậy? Sao lại đột nhiên cảm thấy không thoải mái vậy?”

“Huyết thống của ta thức tỉnh, Cissy. Là huyết thống thức tỉnh.” Mái tóc dài của Lucius chảy trên mặt ghế, gương mặt ông lộ vẻ thống khổ.

“Sao đột nhiên huyết thống lại thức tỉnh? Có phải, có phải do cậu bé kia không? Lucius, bây giờ phải làm sao?” Narcissa sốt ruột đi vòng quanh.

“Mau đưa ta xuống tầng hầm. Cissy, em mau đi tìm Severus về đây, bây giờ chỉ có Severus mới có thể giúp ta.” Lucius nói xong, một cơn đau khác lại ập tới.

“Được, được, em đi tìm Severus ngay đây.” Narcissa cuống quít tìm Severus Snape qua lò sưởi dưới tầng hầm.

Bởi vì con trai của Lily sắp nhập học Hogwarts nên đêm hôm trước Snape uống rất nhiều rượu, sáng hôm sau đầu đau tới mức không ngủ được, đành cố lết dậy pha chế độc dược giải rượu, uống vào mới thấy đỡ. Đột nhiên, lò sưởi kêu “phóc” một tiếng, Severus đi vào phòng khách, nhìn thấy Narcissa xuất hiện từ trong lò sưởi, “Có chuyện gì thế Narcissa? Sao lại tới tìm tôi? Draco có chuyện gì sao?” Severus bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Narcissa liền hỏi.

“Không phải, Draco đã lên xe lửa rồi. Là Lucius, huyết thống của anh ấy thức tỉnh rồi. Severus, cậu mau tới giúp anh ấy đi, bây giờ anh Lucius đang vô cùng đau đớn.” Narcissa vội vàng giải thích.

“Sao đột nhiên huyết thống lại thức tỉnh được?” Severus hỏi, “Chờ tôi một chút, tôi đi lấy độc dược giảm đau.” Lấy xong độc dược, Severus mau chóng tới lâu đài Malfoy, Narcissa đưa gã xuống tầng hầm. Lúc này hình dạng Lucius đã biến đổi, mái tóc dài quá chân, gương mặt càng trở nên tinh xảo mê người, ngón tay mảnh với những móng nhọn sắc bén. Quần áo y không chịu được rách toạc, trước ngực hiện lên một dấu ấn phượng hoàng màu đỏ thẫm, như hòa làm một với làn da trần trụi.

Severus đi về phía Lucius, đổ độc dược vào miệng ông, dần dần Lucius biến trở về như lúc đầu. Severus lấy tấm áo choàng từ tay Narcissa khoác lên người Lucius, sau đó sai lũ gia tinh đưa Lucius đang mê man quay về phòng ngủ.

Severus và Narcissa đi vào phòng khách. Sau khi ngồi xuống, gã hỏi Narcissa, “Tại sao huyết thống lại đột nhiên thức tỉnh? Nói đúng hơn, ai đã làm cho huyết thống của anh ấy thức tỉnh?”

“Tôi cũng không biết nữa, thế nhưng sau khi thằng bé kia ngã vào lòng Lucius thì anh ấy biến thành như vậy.” Narcissa nói, “Tôi không thấy rõ thằng bé đó trông như thế nào, chỉ biết nó có mái tóc quăn dài… À đúng rồi, hình như mắt nó màu xanh lục, bị cận phải mang kính nữa.” Mắt xanh lục? Severus nhớ tới Lily, nhưng gã không nói gì.

“Chờ anh ấy tỉnh lại thì báo tôi, tôi phải quay về trường đây, lễ khai giảng sắp tới rồi. Buổi tối tôi sẽ mang thêm thuốc qua.” Nói xong, Severus nhảy vào lò sưởi quay trở lại trường Hogwarts.

===========================

Sau khi lên xe lửa, Harry đi tìm toa xe mà Hermione ngồi. Cậu bé đi tìm từng toa, cuối cùng cũng tìm được Hermione, lúc đó cô bé đang nói chuyện với một cậu bé mập mạp khác.

“Chào , Hermione.” Harry chào hỏi, để hành lý lên kệ rồi ngồi xuống.

“Chào, Harry, cậu tới muộn ghê. Mình tới từ sáng sớm cơ. Harry, đây là Neville Longbottom. Neville, đây là Harry Potter.” Hermione giới thiệu, lúc mới quen cô bé không biết Harry chính là Đứa-bé-sống-sót, cô bé coi cậu như một đứa trẻ bình thường. Về sau quen thân rồi, dù biết Harry là ai, Hermione cũng chỉ coi Harry như một người bạn, một người em trai; bởi vì Harry sinh sau cô.

“Ưm… Harry Potter, chào cậu Potter.” Neville hồi hộp nói.

“Gọi mình là Harry được rồi, mình gọi cậu là Neville được chứ?” Harry nhận ra cậu bé có phần bối rối, cậu cố gắng chào hỏi một cách bình thản nhẹ nhàng.

“Có thể chứ Harry” Neville vẫn hơi hồi hộp. Cậu bé không nghĩ mình có thể ở cùng một toa xe với Harry Potter. Ba người tìm chuyện để nói, nói về những điều xảy ra trong kỳ nghỉ hè, cả những thứ có trong sách giáo khoa. Neville cũng kể cho Hermione và Harry một vài chuyện trong giới pháp thuật.

“A” Đột nhiên Harry cảm thấy người mình nóng rực, máu trong cơ thể như muốn sôi lên, xương cốt co rút đau đớn. Cậu bé kinh hãi kêu lên, sau đó nằm co quắp trên ghế.

“Cậu làm sao thế, Harry?” Hermione bị Harry dọa cho sợ. Cơ thể Harry đột nhiên xuất hiện một vài dấu hiệu kỳ lạ, trán cậu hiện lên dấu ấn hình Phượng hoàng. Một lát sau, cơn đau mới chấm dứt, nhưng Harry cũng kiệt sức nằm lả đi trên ghế.

“Neville, cậu biết chuyện gì đang xảy ra không?” Hermione hỏi.

“Mình cũng không biết nữa, nhưng trông qua thì giống với việc huyết thống thức tỉnh của giới phù thủy. Hơn nữa mình có nghe nói nhà Potter là gia tộc sở hữu huyết thống Phượng hoàng, mới nãy không phải trên trán cậu ấy hiện lên dấu ấn Phượng hoàng sao?” Neville giải thích, “Mà cũng có thể do bạn đời của cậu ấy vừa thức tỉnh huyết thống nên cậu ấy mới bị ảnh hưởng. Dòng máu phù thủy cổ xưa thông qua sự hấp dẫn về huyết thống để cảm nhận sự tồn tại bạn đời của mình. Mấy chuyện đó đều là bà kể cho mình, mình không biết nhiều cho lắm, để lúc tới trường mình sẽ viết thư hỏi bà mình cho.”

“Bạn đời? Nhưng Harry mới có mười một tuổi thôi mà.” Hermione nhíu mày nói.

“Chuyện này với tuổi tác không liên quan đâu. Vào thời điểm mà phù thủy và bạn đời định mệnh sắp gặp nhau, một người có thể thức tỉnh huyết thống, một người khác thì có thể cảm nhận được điều đó. Cho dù là trẻ con cũng có thể xảy ra chuyện này thôi.”

Harry nghe Neville giải thích, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực. Lúc nghỉ hè, cậu có nghiên cứu qua gia phả của dòng họ Potter, biết được nhà Potter là trực hệ của Peverell, hơn nữa còn kế thừa dòng máu Phượng hoàng. Bây giờ cậu không thức tỉnh huyết thống, thì chắc chắn là bạn đời của cậu thức tỉnh rồi.

Mà người bạn đời kia, Harry cũng không rõ. Nhưng hôm nay cậu chỉ gặp vài người, trong đó người có khả năng nhất chính là người đàn ông quý tộc ở sân ga kia, nhưng một người đàn ông đã có vợ sao có thể là bạn đời của cậu cơ chứ? Hơn nữa đó còn là một người đàn ông! Cậu biết đồng tính là gì, nhưng cậu đâu có đồng tính?!!

“Bạn đời của mình là nam hay nữ vậy?” Harry đã thấy bình thường lại, ngồi dậy hỏi Neville.

“Nam hay nữ đều được,” Neville nói, “Trong thế giới pháp thuật nam nam cũng có thể kết hôn, chúng ta có sinh tử dược, cho nên không cần lo lắng về việc duy trì nòi giống. Hơn nữa nếu là bạn đời định mệnh hoặc một nửa linh hồn, thậm chí không cần tới dược cũng có thể sinh con đấy.”

“Thế nếu bạn đời của mình đã có vợ con thì sao?” Harry tiếp tục hỏi.

“Như vậy chắc hẳn họ không kết hôn vì tình yêu, có thể là vì lợi ích gia tộc chẳng hạn.” Neville tuy không hiểu vì sao Harry hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời.

“Harry, chẳng lẽ cậu đã biết bạn đời của mình là ai sao?” Hermione thấy Harry hỏi vậy, nghĩ cậu đã biết bạn đời của mình là ai, vì thế cô bé hỏi, “Là nam hay nữ vậy?”

“Mình cũng không biết, mình chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Ma thuật quả thực quá thần kỳ, bạn đời cũng có thể cảm thấy được nhau cơ đấy.” Harry pha trò. Mặc dù trong lòng còn nhiều nghi hoặc, nhưng cậu cũng biết điều quan trọng trước mắt là học cách thích nghi với cuộc sống ở thế giới này. Cậu cần đứng vững trong trường Hogwarts, bởi vì cậu là Đứa-bé-sống-sót, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng có rất nhiều người dõi theo cậu, dõi theo từng hành động của cậu. Nếu có thể, cậu thà có cha mẹ đang sống khỏe mạnh còn hơn là ôm một cái danh hão như giờ. Thế nhưng chuyện đã tới nước này, cậu cũng chỉ có thể cố gắng tìm kiếm những người có thể giúp đỡ mình. Hơn nữa, cậu cảm thấy mình vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của nhà Slytherin, dù ai cũng biết kẻ địch lớn nhất của cậu xuất thân từ Nhà này. Đến lúc lựa chọn Nhà cũng là cả vấn đề đây. Bao nhiêu chuyện cần suy xét, vấn đề bạn đời này chưa phải lúc cậu cần quan tâm, cũng không phải chuyện cậu tự quyết định được.

Xe lửa cuối cùng cũng tới ga. Trong toa xe của ba cô cậu học sinh mới, không khí hồi hộp lại bất giác ùa về.

– Hết chương 4 –

.

.

.

.

23/12/2003 ~ 23/12/2012

Ngày này 9 năm về trước, có 5 cậu bé, tuổi mới chỉ mười sáu mười tám, lần đầu tiên đứng trên sân khấu hát O Holy Night và Hug. Lần đầu họ đứng với nhau, lần đầu họ cùng chung tay dệt ước mơ của một thời tuổi trẻ.

Ngày đấy, họ đều còn rất trẻ, mang trong mình sức sống, nghị lực, niềm tin và lòng quyết tâm, đứng cùng một nơi với những nghệ sĩ đàn chị đã nổi tiếng trên khắp thế giới. Ngày đấy, khuôn mặt búng ra sữa của họ đã cất những tiếng hát đầu tiên. Ngày đấy, là khởi đầu của chín năm.

Dong Bang Shin Ki, Đông Phương Thần Khởi, Những vị Thần tới từ Phương Đông.

Chín năm, được gì mất gì, em và các anh đều thấy, đều hiểu. Chín năm không phải quá dài, nhưng là 9 năm đẹp nhất của một đời người, là chín năm các anh đã cống hiến hết mình, nhận lại niềm vui, và thật nhiều những đau đớn không thể viết thành lời.

Jung Yunho, Kim Jaejoong, Shim Changmin, Park Yoochun, Kim Junsu.

Cám ơn các anh vì đã và đang là DBSK. Cảm ơn các anh vì đã xây dựng nó, hoàn thiện nó và bảo vệ nó. Cảm ơn các anh vì dù có mệt có đau đớn có buồn bã, vẫn quay lại và vẫn đứng ở sân khấu, hát như thuở nào.

Chúc mừng kỷ niệm 9 năm debut, Dong Bang Shin Ki.

3 thoughts on “Cám dỗ lý trí – Chương 4

  1. tem phát nàng. vậy ra là gặp nhau rồi hả, hai anh em còn đánh thức nhau dậy nữa.>^< vậy bao giờ mới tới đoạn tán tỉnh nhau đây ta??? sốt ruột quá đi *thở dài*

Bình luận về bài viết này